Vợ ơi, anh biết lỗi rồi – chương 1: con nhỏ khó ưa


[Lời mở: Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi. Bất kỳ ai cũng chẳng thể tránh nổi những lầm lỡ và hờn ghen ích kỷ
khi yêu. Hãy thứ lỗi cho anh, lần này em nhé!]

Tôi - một thằng đàn ông đã 32 tuổi, đã có vợ và một cô con gái. Tôi không biết sau khi lập gia đình
cuộc sống hôn nhân của bạn có phải là một thiên đƣờng? Còn với tôi nó chẳng phải là một địa ngục
nhƣng cũng chả phải là một thiên đƣờng! Bởi chả có cái địa ngục nào lại cho tôi những phút giây
ngọt ngào, lãng mạn, sự sung sƣớng và cả những khao khát, đam mê mãnh liệt. Và cũng chả có cái
thiên đƣờng nào lại chứa đựng những nỗi lo sợ, những chọn lựa khó khăn, những toan tính cho cuộc
sống bộn bề phía trƣớc, hay hơn cả là những hơn ghen ích kỷ và những nỗi lầm đáng tiếc.
Vợ tôi ƣ? Biết nói thế nào về cô vợ bé bỏng của mình nhỉ? Không phải ngẫu nhiên mà tôi gọi cô ấy
là cô vợ bé bỏng đâu, bởi cô ấy bây giờ mới có 20 tuổi. Các bạn đừng ngạc nhiên, tôi cƣới vợ khi cô
ấy vừa mới tốt nghiệp THPT xong mà. Có nghĩa là tôi hơn cô ấy 12 tuổi và chúng tôi đã cƣới nhau
đƣợc gần 2 năm.
 
****
Chương I
Con nhỏ khó ưa!
- Này chú, chú có thể nhƣờng cho cháu chỗ này đƣợc ko?
Tôi ngƣớc lên, một con nhỏ mặc đồng phục học sinh, hình nhƣ là của cấp III, đeo cặp quai chéo, mái
tóc búi lọn nhỏ, phất phơ mấy lọn tóc con, hơi rối. Có lẽ nó vừa đi học về. Con bé vẫn hƣớng đôi mắt
nhìn tôi.
- Nhƣng vẫn còn bàn trống mà cô bé! – Tôi đáp, những tƣởng rằng con bé sẽ nhận ra và đi tìm chỗ
ngồi khác, ai dè:
- Vì còn chỗ cháu mới bảo chú nhƣờng lại bàn này cho cháu chứ. Đây là chỗ ngồi quen thuộc của
cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ quen thôi.
- Nhƣng đây là chỗ duy nhất còn có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc với cái laptop của chú mà giờ
nó lại sắp hết điện. – Tôi hếch chỉ cái laptop trên bàn. Thực ra tôi có thể đứng dậy và nhƣờng lại chỗ
này cho con bé, vì tôi cũng chả gấp gáp đến độ phải làm việc ngay trong khi đang đƣợc ngồi nghỉ tại
một quán cà phê yên tĩnh thế này. Nhƣng tôi không thích tí nào hay chính xác là tôi ghét cái cách nó
nói chuyện và đề nghị tôi nhƣờng bàn. Nếu không phải là quá đáng thì nói thật tôi thấy chẳng ƣa gì
con nhỏ này. 

Con bé vẫn giƣơng đôi mắt nhìn tôi. Thật là, nó một con nhóc cùng lắm là học 11, 12 trong khi tôi đã
30 tuổi đầu. Ấy thế mà nó dám nhìn một ngƣời lớn tuổi hơn mình bằng ánh mắt đó. Thật không thể
chấp nhận đƣợc. 
- Chú nói, cháu không hiểu sao? 

Ngay lập tức, tôi thấy nó đi đến cái bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào ghế một cái “bụp” rồi kéo
mạnh một chiếc ghế khác ngồi vào đó. Và tôi nghe thấy rõ mồn một lời con bé lầm bầm: “Đồ ông già
nhỏ mọn!” Cái gì? Ông già nhỏ mọn ƣ? Nếu nó nói là “Thằng cha nhỏ mọn” thì có lẽ tôi chả thấy gì
đâu. Nhƣng đằng này nó lại bảo tôi là “Đồ ông già”. Nói thật, tôi tuy đã 30 tuổi nhƣng ai cũng bảo
tôi là trẻ hơn so tuổi và đẹp trai, phong độ hơn khối thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà, con bé đó lại
dám kêu tôi là “ông già”, thật chẳng biết nhìn ngƣời tí nào. Nhƣng thôi, tôi ngƣời lớn không chấp trẻ
con làm gì. 

Tôi nghe thấy tiếng hút nƣớc chùn chụt từ cái bàn bên cạnh. Con gái con đứa chẳng biết tế nhị gì cả.
Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rít mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua của con bé đã cạn
sạch trong khi cốc nâu đá của tôi gần nhƣ vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi đi 1, 2 thìa. Con nhỏ
bƣớc ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp và trƣớc khi rời khỏi nó vẫn không quên tặng tôi một cái lƣờm
cháy da mặt. 


Post a Comment