Chúng
ta mãi như hoa cỏ ven đường cứ thế chạy dài qua bao miền đất, trải dài
đến chân trời, theo đuổi ánh mặt trời rồi rong ruổi theo ánh trăng vàng
suốt đêm dưới trời sao lấp lánh. Anh và em bên nhau, dõi theo và quan
tâm nhưng mãi không có điểm giao nhau. Ta cùng đón nắng sớm, hứng sương
đêm rồi oằn mình trong gió bão nhưng chẳng lúc nào bên nhau, cũng không
xa rời. Cùng chia sẻ những câu chuyện của gió, mây và nắng… Cứ thế xa
nhau nhưng tâm tưởng không rời.
Cuộc
đời hợp rồi tan, hội ngộ rồi li biệt – đời ai mà chẳng đôi lần than
khóc cho những mất mát xót xa giấu kín tận tâm can. Là gần là xa nhưng
chưa bao giờ có suy nghĩ mất nhau; là tay nắm tay, là môi kề môi nhưng
chưa bao giờ ta là của nhau. Bên nhau cho những xúc cảm yêu thương dâng
tràn, xa nhau cho những luyến thương đọng lại; dù là môi hôn trên phố
đông người hay bóp nghẹt tim đau trong đêm vắng thì ta vẫn đường đời hai
lối nhưng không gian và thời gian luôn ưu ái cho khoảng trống giữa hai
con đường cách biệt – nơi không có bức tường nào ngăn cản hai con đường
nhìn về nhau, cũng chẳng chướng ngại nào ngăn cản khi muốn gần nhau;
không một quy luật thời gian nào làm già nua hay phai màu tình cảm. Đó
có chăng là tình yêu chân thành – điều vượt qua không gian và thời gian
để đến bên nhau dù trong mưa giông hay nắng vàng, là đồng cỏ mượt hay sa
mạc nắng cháy.
Thời
gian cứ trôi, ta lặng lẽ bên đời nhau, không phải hoa, chẳng phải nắng
mà như không khí – không hương, không vị cũng chẳng ấm áp nhưng là không
thể thiếu.
Đêm
qua là một đêm rất nồng nàn cho những yêu thương và cảm xúc ùa về trong
tim. Có thế mới biết chẳng có tình nào là cũ, chẳng có tim nào là vô
cảm. Xa cách bao năm chưa lần tái ngộ mà tình vẫn đây, người vẫn đấy;
kết nối nhau dù xa cách nửa địa cầu để từng lời như thấm vào máu, chảy
vào tim.
Tình ta say, tim ta ngất ngây dư vị ngày nào nay trỗi dậy. Thế mới hiểu yêu không hẳn là bên nhau, yêu là tâm nghĩ về nhau, gắn kết vô hình nhưng không hề chối bỏ hay chấm dứt. Là người tình – già nhân ngãi hơn vợ chồng – nhưng là yêu, không là ước hẹn trăm năm nhưng là tình về muôn lối, không là sát vai kề má nhưng tâm tưởng không rời. Tất cả là em, là anh – là tình nhân trong cuộc đời này.
Tình ta say, tim ta ngất ngây dư vị ngày nào nay trỗi dậy. Thế mới hiểu yêu không hẳn là bên nhau, yêu là tâm nghĩ về nhau, gắn kết vô hình nhưng không hề chối bỏ hay chấm dứt. Là người tình – già nhân ngãi hơn vợ chồng – nhưng là yêu, không là ước hẹn trăm năm nhưng là tình về muôn lối, không là sát vai kề má nhưng tâm tưởng không rời. Tất cả là em, là anh – là tình nhân trong cuộc đời này.
Năm năm qua tình ta vẫn thế! Là anh ngốc hay tình chưa đến bên anh?
Post a Comment